Chương 90

Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

10.431 chữ

15-12-2022

Buổi liên hoan của câu lạc bộ kịch nói sắp đặt tại một quán ăn lớn cách trường không xa, từ xa Sầm Thanh đã nhìn thấy Chử Bác Văn đứng ở cửa đợi mình.

“Đàn anh, bọn họ đã tới rồi sao?” Sầm Thanh nhìn vào bên trong một vòng, một bàn sát cửa sổ đều là những người mới trình diễn ban nãy, có vài người còn chưa tẩy trang tháo tóc, trắng đến dọa người.

Chử Bác Văn kéo ra cửa kính: “Tới hết rồi, em vào đi.”

Trên bàn chỉ còn hai vị trí cuối cùng sát bên trong, cách đường kính một cái bàn tròn với vị đàn anh mà Sầm Thanh muốn tán tỉnh.

Sầm Thanh coi như quen biết với mọi người trong câu lạc bộ kịch nói, từ khi nhập học tới nay cô luôn làm phiền bọn họ giúp đỡ xin vé xem kịch, ngoại trừ mấy đàn anh đã tốt nghiệp thì những người còn lại đều là giao tình được cô mời đi ăn căn tin.

“Đàn em, trước kia gọi em đi ăn liên hoan em không bao giờ đến, em đã biết mấy tên hàng kém chất lượng trong câu lạc bộ của bọn chị, hôm nay em thích đàn anh nào? Tận dụng thời cơ nhé.” Người nói chuyện là Tưởng Nhã Dật nhóm trưởng của câu lạc bộ, đàn chị học ngành diễn xuất năm thứ ba.

Giọng chị ta không lớn, chỉ Sầm Thanh và Chử Bác Văn ở bên cạnh có thể nghe được.

Chử Bác Văn nghe vậy sắc mặt liền lạnh xuống, ban nãy anh ta chưa nhận ra, hiện giờ quan sát kỹ lưỡng cách ăn mặc hôm nay của Sầm Thanh, quả thật là để tâm chưa từng thấy bao giờ.

Sầm Thanh tới gần Tưởng Nhã Dật, thấp giọng hỏi: “Đàn chị, đàn anh Đoàn có bạn trai không?”

“Sao đàn anh Đoàn có thể có bạn trai?” Tưởng Nhã Dật hết hồn bởi câu hỏi này của cô, âm thanh hơi lớn chút, thu hút sự chú ý của người trên bàn.

Sầm Thanh lắng nghe lời chị ta mới nhận ra mình đã nói sai, lỗ tai cô đỏ lên, cúi đầu ảo não.

“Ô, lão Đoàn, em gái người ta hỏi cậu có bạn trai không, cậu có muốn nhân cơ hội này tuyên bố quan hệ của hai ta không?”

Sầm Thanh nghe xong lời này đột ngột ngẩng đầu lên.

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên cạnh đàn anh Đoàn, lúc này anh ta đang cắn hạt dưa hóng chuyện, nhìn về phía cô.

“Đàn em, em thấy tôi có giống bạn trai của cậu ta không?” Người đàn ông đeo mắt kính thấy Sầm Thanh đang quan sát mình, anh ta càng cười vui vẻ hơn, mang lòng trêu chọc cô.

Sầm Thanh lắc đầu: “Không giống, đàn anh cách ăn mặc của anh vừa nhìn là biết trai thẳng.”

Người đàn ông đeo mắt kính kia dừng lại động tác cắn hạt dưa, vỏ hạt dính trên môi bèn phủi đi.

Anh ta vỗ cánh tay Đoàn Sinh Hòa: “Lão Đoàn, có phải cô ấy đang nói khiếu thẩm mỹ của tôi tệ hay không?”

Đoàn Sinh Hòa nhấc lên mí mắt, liếc anh ta một cái: “Cô ấy nói cậu trông xấu xí.”

“Không có không có không có!” Sầm Thanh lập tức xua tay, “Ý em là với cách ăn mặc của đàn anh thì khẳng định là bình thường bận rộn công việc, cho nên mới không chú ý việc vặt vãnh.”

Nghe xong lời này khuôn mặt người đàn ông đeo kính càng đen hơn, anh ta xoa mũi: “Đàn em, không giấu diếm em, tôi tốt nghiệp rồi thì thất nghiệp, vẫn chưa có việc làm.”

Sầm Thanh cứng đờ tại chỗ, nhất thời chẳng biết tiếp lời thế nào.

Người đàn ông kia buồn cười bởi dáng vẻ xấu hổ của cô, anh ta xoay người lấy chai sữa Vượng Tử đưa cho cô: “Đàn em làm quen chút đi, anh tên là Liễu Tích Minh.”

Sầm Thanh nhận chai sữa: “Chào anh, đàn anh Liễu, em tên là Sầm Thanh.”

“Muốn theo đuổi đàn anh Đoàn của em thì phải có quan hệ tốt với anh, những thứ như kiêng ăn sở thích, địa bàn thường lui tới, thông tin biểu diễn, địa chỉ gia đình, màu sắc quần lót… không có ai hiểu hơn anh đâu.”

“Màu sắc quần lót thì khỏi cần, cái này bản thân tự tìm hiểu thì thú vị hơn.”

Người ngồi trên bàn đều phá cười, chỉ có đương sự và Chử Bác Văn là điềm tĩnh.

“Em còn chưa biết đàn anh Đoàn tên là gì.” Sầm Thanh hơi khẩn trương nhìn anh, cô ném sáng ánh mắt cầu cứu với Liễu Tích Minh, anh ta làm thinh chỉ muốn xem náo nhiệt.

“Đoàn Sinh Hòa.”

Sầm Thanh cau mày, suy nghĩ hai giây: “Đoàn…Sâm Hà? Đàn anh trong mệnh của anh vừa thiếu mộc lại thiếu thủy hả?”

Liễu Tích Minh sặc rượu, anh ta vịn vai Đoàn Sinh Hòa ho khan xuống đất.

Anh ta cười hồi lâu, khó khăn lắm ngồi thẳng dậy cầm khăn giấy lau miệng: “Đàn em, em, em là người địa phương nào? Khẩu âm nặng ghê, cậu ta ấy là chữ Sửu trong sinh đán tịnh sửu*, còn có Hưng trong gia hòa vạn sự hưng**, cho nên cậu ta tên là Đoàn Sửu…”

(*) Các nhân vật trong Kinh kịch chủ yếu được chia làm bốn vai lớn là: Sinh (vai nam), Đán (vai nữ), Tịnh (vai tà), Sửu (vai hề), ngoài ra còn có một số vai phụ.

(**) Gia đình có thuận hòa thì mới đầm ấm, hạnh phúc.

Đồng nghĩa với mọi việc trong gia đình được hưng thịnh.

Đoàn Sinh Hòa giơ tay vỗ đầu Liễu Tích Minh: “Câm miệng.”

“Làm gì hả, đàn em người ta muốn nghe tôi nói thêm vài câu, phải không đàn em?” Liễu Tích Minh né tránh móng vuốt ma quỷ của Đoàn Sinh Hòa, anh ta tỏ vẻ mong mỏi nhìn Sầm Thanh.

Sầm Thanh cong khóe miệng: “Đàn anh, anh nên ăn cơm đi.”

“Hứ…” Liễu Tích Minh cào tóc, anh ta xoay lại vỗ vai Đoàn Sinh Hòa, “Việc cưới xin này người cha tôi đây không đồng ý, miệng lưỡi của em gái đàn em này lợi hại quá.”

Có Liễu Tích Minh trêu đùa trên bàn ăn, bầu không khí mau chóng trở nên quen thuộc.

Sau khi ăn xong mười mấy người bước ra khỏi quán ăn, Sầm Thanh cố ý đi ở sau cùng.

Cô vừa đi vừa dừng, ngay sau đó gặp được Đoàn Sinh Hòa dìu Liễu Tích Minh nghiêng ngả lảo đảo từ bên trong đi ra.

“Ngại quá tính tình cậu ta luôn như vậy, vô tình mạo phạm em rồi.” Đoàn Sinh Hòa dừng lại chào hỏi Sầm Thanh, vì trò đùa có phần không quá đúng mức của Liễu Tích Minh trên bàn ăn.

“Không sao ạ, đàn anh tính tình ngay thẳng, em rất thích người như vậy.”

“Tính tình của em cũng ngay thẳng! Nào, đàn em, thêm we, wechat… trở về anh nói màu quần lót của lão Đoàn cho em nghe…” Liễu Tích Minh ngọ nguậy lục ra di động, anh ta chưa đứng vững nghiêng về phía trước, Sầm Thanh hết hồn lùi ra sau một bước, cô vươn tay định giữ vai của anh ta, thắt lưng Liễu Tích Minh lại như kỳ tích đứng thẳng trở lại.

Đoàn Sinh Hòa thấy dáng vẻ của thằng bạn quả thật đau đầu, một tay anh nắm mũ áo của anh ta, sợ anh ta ngã về phía trước.

Thêm wechat xong, Đoàn Sinh Hòa xách theo Liễu Tích Minh muốn đi.

“Này, đàn anh Đoàn…” Sầm Thanh vội vàng đuổi theo, “Có tiện cho em wechat của anh không?”

Đoàn Sinh Hòa chần chừ vài giây: “Ngại quá.”

“Không, không sao, vậy hai anh đi đường cẩn thận.” Sầm Thanh nhìn theo bọn họ lên xe, sau đó cô mua một que kem, vừa ăn vừa đi về phía trường học.

Chưa đi được hai bước, Sầm Thanh nhìn thấy Chử Bác Văn ở chỗ quẹo.

“Đàn anh, anh chưa về ký túc xá à?”

“Không, tôi chờ em.” Chử Bác Văn cúi đầu, cách Sầm Thanh một mét đi song song với cô.

Trên đường đi hai người không nói chuyện, mãi đến khi tới cổng khu ký túc xá, Chử Bác Văn mới gọi lại Sầm Thanh.

“Em rất thích đàn anh Đoàn à?”

Sầm Thanh sửng sốt bởi câu hỏi của anh ta, cô nhét miếng kem cuối cùng vào miệng, kéo dài thời gian trả lời một chút.

Kem sô cô la hơi ngọt ngấy dính vào cổ họng, Sầm Thanh hắng giọng vài lần rồi do dự trả lời: “Cũng, cũng chưa hẳn vậy, chỉ là cảm thấy anh ấy rất đẹp trai…”

Dù sao lần đầu tiên gặp mặt nói vừa gặp đã yêu thì hơi khoa trương, cô nhiều lắm coi như là thấy sắc nảy lòng tham, còn trùng hợp chưa từng theo đuổi ai nên muốn thử xem.

“Vậy em cảm thấy tôi thế nào?”

Trước đây Chử Bác Văn luôn cho rằng Sầm Thanh hiểu được tâm ý của anh ta, hiện giờ anh ta không rõ rốt cuộc là cô giả vờ hồ đồ hay là hồ đồ thật, nhân cơ hội này anh ta muốn hỏi rõ.

“Anh rất tốt.” Trái tim Sầm Thanh đập thình thịch, không phải rung động mà là căng thẳng.

Cô sợ Chử Bác Văn thốt ra lời thẳng thừng, khiến sau này hai người gặp mặt sẽ gượng gạo.

“Không phải, ý tôi là tôi làm bạn trai em thì sao?”

Vẫn tới đây rồi…

Sầm Thanh thở ra hơi thở ứ đọng trong lồng ngực: “Đàn anh, em không có ý đó đối với anh.”

Chử Bác Văn gật đầu, ánh mắt anh ta mất tự nhiên liếc nhìn lung tung, cuối cùng dừng ở khuôn mặt Sầm Thanh nhìn lướt qua rồi mau chóng dời đi.

“Em, em nhận vé của tôi, tôi còn tưởng rằng, khụ, tôi còn tưởng rằng em…”

Sầm Thanh nghe xong lời này của anh ta bèn hơi khó hiểu: “Vì tấm vé kia ba người trong phòng ký túc bọn em đã mời các anh ăn ở căn tin cả một tuần.”

“Ăn căn tin một tuần thì được vé sau dãy thứ mười, vé của em ở dãy đầu tiên.” Chử Bác Văn thốt ra lời này như là bản thân chịu ấm ức ghê gớm.

“Đưa em thẻ cơm của anh đi, ngày mai em gửi thêm tiền cơm căn tin một tuần nữa cho anh.” Giờ Chử Bác Văn nói ra chuyện lấy vé, Sầm Thanh tuyệt đối không ngờ tới lại như vậy, cô vốn cũng không muốn chiếm lời từ anh ta.

Vé của câu lạc bộ kịch nói luôn là miễn phí, ngoại trừ một phần lớn công khai đăng ký thì phần nhỏ còn lại là do thành viên trong câu lạc bộ phân phát, thỉnh thoảng có người mua mấy cốc trà sữa để đổi vé, đây là chuyện mọi người đều ngầm thừa nhận.

Cô chi tiền mời khách đổi vé, ngược lại trở thành cô ngầm chấp nhận tình cảm của Chử Bác Văn?

“Không cần, muộn rồi em về đi.” Chử Bác Văn quay đầu trước đi về phía ký túc xá nam.

Sầm Thanh chán nản, cô ném cái que đã ăn sạch kem vào thùng rác, vừa quay đầu lại thì bị người phía sau làm giật mình.

Thấy rõ người tới, ánh mắt cô sáng lên: “Đàn anh Đoàn?”

Đoàn Sinh Hòa đút tay vào túi quần đứng đó, anh đã tới từ lâu, xem được một vở kịch theo đuổi tình yêu không thành thẹn quá hóa giận, anh chờ nam chính đi rồi mới đi ra.

“Thẻ sinh viên của em.” Đoàn Sinh Hòa cầm một tấm thẻ nhỏ màu xanh biếc trong tay, “Bỏ quên ở chỗ ngồi, ông chủ gọi điện thoại cho tôi.”

Nhóm người trong phòng ký túc của Đoàn Sinh Hòa đến cuối tuần là chạy sang quán này uống rượu bia, uống cũng bốn năm rồi, có quan hệ tốt với ông chủ.

“Cảm ơn đàn anh, còn làm phiền anh đặc biệt tới một chuyến, thật là ngại quá.” Miệng Sầm Thanh sắp kéo ra tới sau lỗ tai, chẳng nhìn ra ngại ngùng chút nào.

“Nếu không em tiễn anh ra ngoài nhé.” Sầm Thanh cầm thẻ sinh viên làm ra vẻ muốn đưa Đoàn Sinh Hòa ra cửa.

“Được.”

“Hả? Ờ được.” Sầm Thanh không ngờ tới Đoàn Sinh Hòa sẽ đồng ý, cô xoa mũi, “Vậy, đi thôi…”

Nơi này cách cổng không gần, nếu không phải vì cưa trai thì Sầm Thanh chẳng đi qua đi lại ở chỗ này vào buổi tối cho vui đâu.

“Không cần, tôi đùa đấy.” Đoàn Sinh Hòa nhếch khóe môi, “Em về đi.”

Sầm Thanh: “À vâng!”

Sầm Thanh vừa muốn quay đầu thì vô tình nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đoàn Sinh Hòa, cô dừng lại hỏi: “Sao thế đàn anh?”

Muốn wechat của mình, muốn wechat của mình, muốn wechat của mình… Sầm Thanh cầu nguyện điên cuồng trong lòng.

Đoàn Sinh Hòa im lặng một lát, cuối cùng anh tỏ ra như người từng trải, mặt không biểu cảm cất tiếng nhắc nhở: “Đừng tìm bạn trai trong thùng rác.”

Sầm Thanh chớp mắt: “Hở? Vậy đàn anh, anh ở ngoài thùng rác phải không?”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!